Bao năm phiêu bạt mưu sinh
Mênh mông nỗi nhớ quê mình biết bao
Nhớ đồng xanh lúa thủa nào
Nhớ con đường nhỏ lối vào xóm quê
Bước chân khuya sớm mẹ về
Bóng ai thấp thoáng ven đê đầu làng
Nhớ hè nắng đổ chang chang
Nhớ thu dìu dịu hanh vàng bóng cây
Nhớ đông lạnh cóng bàn tay
Nhớ xuân hoa nở ngát đầy vườn quê
Bao năm xa vẫn chưa về
Nao nao nỗi nhớ bộn bề nỗi thương
Nhớ gì bằng nhớ quê hương
Thương gì sánh được bằng thương mẹ thầy
Mẹ ơi thân mẹ đã gầy
Trải bao khó nhọc nuôi bầy con thơ
Tóc giờ trắng bạc lơ thơ
Da hồng ngày ấy bây giờ sạm nâu
Gió sương mưa nắng in sâu
Lên bàn tay nhỏ đượm màu gian nan
Quê ơi ta nhớ vô vàn
Nhớ quê, nhớ mẹ, nhớ ngàn người thân
Nhớ từng giọng nói bước chân
Của người thôn xóm ở gần hôm nao
Nhớ tre xanh ngả bờ ao
Đáy hồ in rõ trời cao quê mình
Quê ơi! nhớ cảnh hữu tình
Bờ tre giếng nước sân đình cây đa
Nụ cười ánh mắt thiết tha
Của đàn em nhỏ bây giờ chẳng quên
Và nhiều nỗi nhớ không tên
Bâng khuâng nhớ lại gợi lên trong mình
Còn đây nỗi nhớ đinh ninh
Tân dậu năm ấy quê mình nước dâng
Trắng phau nước phủ khắp đồng
Lúa rau công mẹ vun trồng còn đâu!
Ngập luôn bãi mía bờ dâu
Tiếc công mưa nắng dãi dầu mà thương
Ngày xưa khó nhọc trăm đường
Mùa khê chiêm trũng lại thường bão giông
Lúa xanh có phủ khắp đồng
Người quê vẫn đợi vẫn trông từng ngày
Bao giờ hạt lúa trong tay
Mới biết thành quả cấy cày nắng mưa
Nhớ quê ôn chuyện ngày xưa
Thương mẹ vất vả sớm trưa tảo tần
Xa quê ngàn vạn bước chân
Nhớ nhiều lắm… nhớ muôn phần quê ơi!
Đoàn Văn Bang
(theo dantri)
(Source: Tin180 - Nhớ mẹ và quê hương - Thơ tình - Văn hóa )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét