Thứ Hai, 18 tháng 10, 2010

Thơ tình: Vương tình! - Thơ tình - Văn hóa

Cơn mưa buồn gợi nỗi nhớ thương yêu / Nỗi sầu nhẹ thoang thoảng vướng buổi chiều / Em giờ này nơi phương trời xa lắm / Còn mình tôi lặng sầu nỗi quạnh hiu.


Thơ tình: Vương tình! - Tin180.com (Ảnh 1)

Vương tình!


Cơn mưa buồn gợi nỗi nhớ thương yêu,
Nỗi sầu nhẹ thoang thoảng vương buổi chiều.
Em giờ này nơi phương trời xa lắm,
Còn mình tôi lặng sầu nỗi quạnh hiu.


Mùa xuân đi rồi về một lẽ thường,
Tôi và em không trở lại yêu thương.
Bởi mùa xuân chẳng bao giờ thay đổi,
Chỉ lòng người luôn thay đổi mà thôi.


Tôi yêu em không bao giờ gian dối,
Chỉ tham lam yêu em quá mà thôi.
Muốn giữ chặt để gây nên tội lỗi,
Đành em đi, mãi tiếc nuối một đời.


Tôi yêu em, không biết từ khi nào!
Tôi yêu em không biết là vì sao?
Chỉ biết rằng lòng tôi luôn thương nhớ,
Vắng bóng em dâng cuộn sóng tình trào.


Mưa nhè nhẹ còn gió cứ thét gào,
Như tình tôi hấp hối thét khát khao
Mưa cứ mưa gió thổi gió mãi mãi,
Tình đời xô tan nát nỗi hư hao.


Nhớ gợn sóng trong buổi chiều sâu lắng,
Tôi ngoài trời đợi chờ bóng hình trăng.
Em ra đi còn tình tôi rơi rớt,
Đành tình yêu chôn sâu thẳm cõi lòng.



Thép Buồn
(theo 24h)


(Source: Tin180 - Thơ tình: Vương tình! - Thơ tình - Văn hóa )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét