Nỗi buồn ơi!
Nỗi buồn ơi, sao bám diết lấy ta
Cứ bám mãi từ bao nhiêu năm trước
Bởi tình yêu cả đời không có được
Sự cô đơn chua chát quá ngập tràn.
Nỗi buồn ơi, sao ngươi mãi chẳng tan
Khi mùa Đông qua hết rồi, Xuân tới
Giá lạnh hết được thay bằng nắng mới
Nắng ngập đầy sao lòng vẫn giá băng
Nỗi buồn ơi, người có biết cho chăng
Người đang nhúng hồn ta trong sầu thẳm
Ta phải sống những tháng ngày ảm đạm
Trong trái ngang của cuộc sống đời thường
Nỗi buồn ơi, ta khao khát tình thương
Ta khao khát cuộc sống kia bình dị
Sự chân thật không cầu kì hoa mỹ
Sự đắm say không màng tới đủ đầy
Nỗi buồn ơi, ta chán cuộc sống này
Sống vô nghĩa mãi vẫn là vô nghĩa
Sự tranh chấp đớn hèn đầy mai mỉa
Vẫn hàng ngày cứ diễn mãi quanh ta.
Nỗi buồn ơi, sao buồn đến xót xa
Trăng tuy sáng nhưng sao còn ngơ ngác
Những nỗi nhớ và tình thương mộc mạc
Hoà ánh trăng theo gió đến nơi em
Sao màn đêm vẫn đầy ắp màn đêm
Bóng cô lữ như chìm trong ngõ vắng
Chân lê bước mang nỗi buồn chĩu nặng
Sự đơn côi quên nhung nhớ ngập lòng.
(theo hn.24h)
(Source: Tin180 - Thơ tình: Nỗi buồn ơi! - Thơ tình - Văn hóa )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét